Liệu em có yêu những kẻ lang thang rày đây, mai đó như anh không!
Anh không giống những người xung quanh em, anh không mơ tưởng nhà cửa đất cát, cả những đứa con trên chiếc xe đến trường mỗi sáng như em mong ước. Anh mơ bụi đường xa trong ánh nắng vàng vọt khi hoàng hôn buông xuống, mơ cơn gió lạ thổi hốt vào mặt anh khiến hàng ngàn, vạn sợi cơ giãn nở hết cỡ để đón nhận.
Anh mơ nụ cười kèm cái thở nhẹ hạnh phúc như ban sơ của mình!
Đố em biết anh đang nghĩ gì!
Đố em biết rồi anh sẽ đi đâu!